Bạn bè

Tổng số lượt xem trang

Tìm kiếm Blog này

Thứ Năm, 29 tháng 12, 2016

Bình thường hay phi thường

Theo dõi vụ án Hàn Đức Long, ông Long vừa trở về (ngày 20.12.2016) sau 11 năm tù oan, tôi đặc biệt chú ý tới chi tiết “giám định pháp y tâm thần” ông Long. Kết luận pháp y ông Long là bình thường. Không, ngàn lần không, tôi không tin ông Long là người bình thường. Xem video thấy ông Long khi được về nhà trả lời rành rọt các câu hỏi của nhà báo, thì đối với tôi, ông Long không bình thường mà là... phi thường!

Tôi nhớ một bài báo thời bao cấp ở Hà Nội, kể về một anh kỹ sư nghèo quá phải ở nhờ nhà vợ, ở chung thì phát sinh mâu thuẫn giữa anh ta và anh chị em bên gia đình vợ, anh phải chịu nhẫn nhục chịu đựng, bao nhiêu tiền anh ta đều dành dụm chỉ để mua nhà, một thời gian sau anh ta mua được một căn nhà nhỏ. Hôm dọn qua nhà mới của “riêng mình”, anh ta như người bị tâm thần. Từ nét mặt, hành vi khiêng đồ đạc, cách nói chuyện với mọi người thì anh ta là người không bình thường! Dễ hiểu thôi. So sánh trạng thái của anh chàng kỹ sư ngoài đời kia khi chỉ mua được một ngôi nhà nhỏ mà còn bị "tâm thần" khi về ngôi nhà “độc lập tự do” của mình với sự tự do của ông Long khi đựợc thả ra khỏi tù thì đúng là so sánh con muỗi với con voi.

Hồi học cấp 3, khi học về phân tích một tác phẩm văn học nào, phân tích một nhân vật nào thì thầy dạy văn đều nhắc phải phân tích “phát triển tâm lý nhân vật”. Tôi không phải nhà tâm lý học gì sất, tôi chỉ suy nghĩ thế này: từ một người bình thường, côi cút làm ăn, ông ta (Long) bị triệu tập, bắt giam, bị đánh (tôi tin rằng ông Long nói thật), chúng nó xúm vào đánh, đánh xong chúng nó đi uống rượu. Nó kẹp bút bi vào ngón tay, đánh, dùng dùi cui đánh vào “chỗ kín”…, ông Long biết nếu không nhận tội thì ông phải “xuống mồ”, rồi nó soạn sẵn lời khai, thư nhận tội… bắt phải ký vào… Không ký chỉ có chết. Vậy phải ký, không còn đường sống nào khác.


Cổ nhân đã đúc kết "nhất nhật tại tù, thiên thu tại ngoại" (một ngày trong tù, ngàn thu-năm ở ngoài), đây ông Long đã ở trong tù 5 năm (tính từ lúc bị bắt đến lúc bị giám định tâm thần) thế mà kết luận pháp y ông ta vẫn bình thường, tôi không tin. Ngàn lần không tin!

Ngay cả ông Long là thủ phạm thật sự thì qua cách điều tra như thế, ông cũng sẽ trở thành người không bình thường. Tôi còn được biết, những người đi biển lâu ngày, khi về đất liền, gặp ai họ cũng cười, vì họ say đồng loại (do thiếu đồng loại lâu ngày), hay là họ không bình thường trong những ngày đầu mới về. Đó mới chỉ là thiếu đồng loại, tất nhiên thiếu tình thương luôn, còn đây ông Long không thiếu đồng loại, ông chỉ bị “đồng loại” ghét bỏ, bị đồng loại tra hỏi "mày có nhận tội không?". Mỗi một câu hỏi là đi kèm với đánh… Nếu ông ta còn bình thường thì đúng là ông ta không có cảm xúc gì cả, không, ông ta nhận thức quá tốt: không nhận tội chỉ có chết, chỉ có nhận tội thì còn cơ hội kêu oan!

Đối với tôi, ông Long là phi thường, rất tiếc tôi không lưu được hình ảnh ông Long đã đạp đổ vành móng ngựa, do... tâm thần (tôi nghĩ ngành tòa án chắc lưu được hình ảnh này). Chỉ cần chi tiết ấy thôi cũng nói lên ông Long là phi thường. Thử nghĩ coi, mấy ai đã dám đạp đổ cái vành móng ngựa trong tòa án nước này, không kể một đức cha mà nhiều người đã biết.

Kiều Phong
(Bài theo quan điểm riêng của tác giả)

1 nhận xét:

  1. Cứ nhìn thấy màu xanh cứt sâu và màu cứt con ngựa là mình có cảm giác nhìn thấy con vật chết trương phình đang bị giòi bọ ăn thịt. Chúng là những người hoàn toàn không bình thường trong xã hội! Bao giờ cho đến lúc chúng trở thành người lương thiện đây?

    Trả lờiXóa